ĐỨA HỌC TRÒ NGHÈO ĐÃ THI ĐẬU VÀO HAI TRƯỜNG ĐẠI HỌC.
********************
Alô. “Con đậu vào hai trường đại học
rồi thầy ơi. Con mừng quá, dạo nầy thầy có khỏe không? Trước khi nhập học, con
sẽ rũ tụi bạn ngày xưa – lớp 8A2 đến thăm và báo công với thầy. …”. Đó là tiếng
nói trong trẻo trộn lẫn niềm vui rộn rả của một đứa học trò cũ từ đầu bên kia
của điện thoại di động.
Tôi đặt máy xuống, trầm ngâm giây lâu
để hình dung lại dáng vẻ của đứa học trò cũ. Ừ thì ra, đó là giọng nói của em
Phan Thị Mỹ Tú. Em vừa hân hoan báo kết quả thi tuyển sinh vào đại học niên
khóa 2012 – 2013. Không biết bây giờ thì sao, chứ trước đây 4 năm, em là một nữ
sinh khá mảnh khảnh và nhút nhát. Nhà em nghèo lắm, cha em tên Phan Văn Trí, 45
tuổi và mẹ là Huỳnh Thị Tố Nguyên, 44 tuổi. Dù nghề nghiệp chính là làm ruộng,
nhưng gia đình chỉ có một mảnh đất nhỏ của cha vợ cho đủ để cất một căn nhà
tránh nắng, che mưa, ở nửa cuối rạch Lâm Vồ, ấp Bình Thạnh II, xã Hòa An, huyện
Chợ Mới, tỉnh An Giang.
Có thể nói, thời gian Mỹ Tú cùng cha,
mẹ náo nương căn nhà trên chỉ bằng một phần ba thời gian gia đình xa cách nhau.
Bởi khi em bước chân vào lớp 6 cũng là lúc cha, mẹ em phải tần tảo mưu sinh nơi
đất lạ quê người tới tận thành phố Hồ Chí Minh với bao nhiêu là công việc. Em
phải sống đùm đậu với ông, bà ngoại nhà sát bên để được chăm sóc, dưỡng nuôi.
Sau khi học hết lớp 9 tại trường THCS
Hòa An, em đã trúng tuyển vào lớp 10 trường THPT Hòa Bình với số điểm khá cao. Rồi
từ đó em mãi mê với việc học hành dù chung quanh chẳng có cha, mẹ, anh chị nào
giúp đỡ. Bởi em là con một trong gia đình.
Cuối năm học lớp 12, em thi tuyển vào
đại học, kết quả ở khối A1 đạt 16 điểm và khối D được 20 điểm. Do vậy, em đồng
thời đậu vào trường đại học An Giang ngành Kinh tế quốc tế và trường đại học mở
thành phố Hồ Chí Minh ngành Kế toán. Em đã chọn theo học ngành Kế toán thuộc
trường Đại học mở thành phố Hồ Chí Minh cho tiện gần gũi với cha mẹ. Vì hiện
nay, cha, mẹ em đang náu nương trên nầy để làm công nhân cho một nhà máy chuyên
mua bán và thu gom phế liệu.
Rõ ràng, mọi cố gắng rồi cũng được đền
đáp. Sự chăm chỉ của đứa học trò nghèo, luôn xa cách tình yêu thương và sự vỗ
về của cha, mẹ đã mang lại kết qủa khá mỹ mãn : được vào đại học bên cạnh hai
người thân yêu nhất sau hơn mười năm không chung sống bên nhau. Chúc đứa học
trò nhỏ ngày nào tiếp tục chắp cánh bay cao trong khoảng trời tương lai đang
rộng mở.
Đêm mưa Thu – 2012, Vienphanhong@gmail.com.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét