VÌ SAO TÔI KHÔNG ĐĂNG KÝ THI ĐUA?!?!?!.
(Trích
bài phát biểu nhân Hội nghị CBVC đầu năm học 2013-2014 của trường)
****************
.....................
Để trả lời câu hỏi: “Vì sao tôi không
đăng ký thi đua” kể từ đầu năm học rồi, tôi xin mạo muội trình bày mấy lý do cơ
bản như sau:
-Trước hết vẫn là lý do về sức khỏe.
Tiền đồ và sự nghiệp giáo dục ở địa phương đã vắt kiệt sức lực và trí não của
tôi rồi. Tôi không mong ước gì hơn là được tiếp tục phục vụ trong ngành (gần 4
năm nữa) cho đến tuổi nghỉ hưu với vai trò một giáo viên bộ môn Toán;
-Chừng như ngày càng có nhiều chỉ tiêu
thi đua đã “quá hớp” (vượt khỏi sức chịu đựng) với khả năng và và sức phấn đấu
của mình, đang khi trình độ “đầu vào” và chất lượng thật của học sinh thì sa
sút dần.
Tôi đã sớm ý thức được rằng thi đua là
một mãng không thể thiếu trong đời khi mới bước chân vào giảng đường Đại học.
Nhờ có thi đua mà tôi đã thành sinh viên xuất sắc của trường với phần thưởng dù
dăm ba quyển sách nhưng rất có giá trị thời bấy giờ (Thép đã tôi thế đấy, Bài
ca sư phạm, Giáo dục con người chân chính như thế nào, Tình bạn vĩ đại và cảm
động, …). Nhờ thi đua mà tôi đã quẳng gánh gia đình tham gia xóa dốt tận Ba Thê
(Thoại Sơn), Ba Chúc, Tú Tề (Tri Tôn, Tịnh Biên), … trong những năm đầu sau
giải phóng. Chính nhờ có thi đua mà tôi “bám trụ” ngành giáo dục cho đến bây
giờ sau những năm vật vã với “giá – lương – tiền”, với cuộc sống đầy rẫy những
cam go thử thách.
Trong suốt chặng đường dài – trên 36
năm cống hiến cho sự nghiệp trồng người và những nhiệm vụ vệ tinh chung quanh,
Đảng, Nhà nước, ngành giáo dục và các tổ chức đoàn thể đã trao cho tôi rất
nhiều giấy khen, bằng khen và tặng kèm theo tài vật. Giấy khen, Bằng khen của
tôi không đủ chỗ để treo nhưng số tiền khen thưởng chỉ mang tính tượng trưng,
danh nghĩa giống như bản thân tiền lương lúc đó.
Chính những Giấy khen, Bằng khen ấy đã
tôi luyện, đã hun đúc, đã thắp sáng, đã đốt lên trong tôi ngọn lửa nhiệt thành
cách mạng, nung nấu bầu nhiệt huyết với ngành nghề, với đàn học sinh thân yêu
qua bao thế hệ. Nhưng có một số Giấy khen, Bằng khen đã làm cho tôi bị hụt
hẫng, bị choáng ngợp, bị sa ngã, … để rồi chính nó đã thui chột tình nghĩa thầy
– trò, đã thiêu rụi tinh thần trách nhiệm, làm tàn lụi dần lương tâm cao cả của
một nhà giáo chân chính.
Nhớ lại, khi được cấp trên cho miễn
nhiệm hiệu trưởng – năm học 2003-2004, tỉ lệ học sinh đạt điểm trên trung bình
do tôi phụ trách chỉ xấp xỉ 62%. Vài ba năm học sau, tỉ số nầy có nhỉnh lên đôi
chút. Nhưng không phải vì chất lượng thật trong học sinh chuyển biến theo hướng
tích cực mà do sự tiêu cực trong kiểm tra, đánh giá của người thầy.
Cho đến khi, tôi không chịu nổi những
lời chanh chua, chì chiết của Ban Giám hiệu, những câu dè biểu của đồng nghiệp
chung quanh, nhất là sự tỉ tê, to nhỏ của các thành viên trong tổ: “Thầy không
nghỉ (quyền lợi) của thầy, thầy cũng nên suy nghĩ cho tập thể anh em trong tổ”.
Từ đó, tôi đã hóa thân thành một “nhà phù thủy” khá thành công. Nhưng khốn nạn
và tàn nhẫn là tôi đã phù phép trên những tâm hồn trẻ thơ, non dại của học trò
thân yêu của mình. Lẽ ra, chúng không nên truyền tải, tiếp nhận những “mưu ma,
chước quỉ” đó.
Những tháng đầu sau khai giảng hoặc
trước khi kết thúc năm học, tôi vẫn vậy – vẫn nghiêm túc trong kiểm tra, đánh
giá học sinh một cách khoa học, vô tư và công bằng, có chú ý đến đối tượng học
sinh. Nhưng, để thống kê, báo cáo chất
lượng dạy – học ở học kỳ I “tạm coi cho được”, “không kém em thua chị bao
nhiêu”, tôi đã miễn cưỡng “ma thuật” các con điểm cho nhiều học sinh xét thấy
có điều kiện. (Đây là một khoảng trống khá sâu và rộng trong công
tác quản lý chuyên môn của trường ta mà đã có nhiều giáo viên lợi dụng sơ hở
đó). Bởi dù có tăng cường tối
đa số lượt kiểm tra cho mỗi đối tượng, song vẫn không thoát khỏi cảm tính. Vậy
là từ 60% học sinh có điểm trên trung bình đã dần dà lên 65 rồi 70, 75%. Gần
tới sơ kết học kỳ II và tổng kết cả năm tôi cũng tiếp tục chiêu bài ấy. Nhưng
tỉ số phải tiệm cận với chỉ tiêu của trường hoặc chí ít là đứng trong tốp 4,
tốp 3 để dành lấy một suất Lao động tiên tiến của Tổ.
Thật không ngoa: “ăn trộm quen tay,
ngủ ngày quen mắt”. Ban đầu thì lương tâm cắn rứt và dằn vặt lắm. Nhưng lâu dần
thành cố thật, thoát ly hoặc đoạn tuyệt nó thì không dễ dàng. Tuy nhiên, sau
mỗi lần Tổ trưởng xướng tên: “Thầy Út có tỉ lệ học sinh trên trung bình nằm ở
thứ hạng 2, 3” là tôi xấu hỗ đến thừ người ra, không biết chỗ đâu mà chui rút.
Thôi, hãy để tôi tự tìm về hiện thực
cuộc sống với đầy ấp tình người, chan hòa yêu thương chân thật mà làm thật tốt
thiêng chức của một người thầy đúng nghĩa. Để mai sau, khi có dịp gặp lại các
thế hệ học trò, tôi khỏi phải cúi đầu hỗ thẹn khi trước đây tôi có lúc đã làm
nhà phù thủy.
Kính chúc sức khỏe quí thầy cô.
Đêm giữa Thu, 15/9/2013.
Nhungnutthathocduong@gmail.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét