CHIẾC CẦU TRE
*************
Ai trong chúng tôi – những người ngấp nghé tuổi “lục tuần”
và sống quanh đi quẩn lại cái xứ đồng bằng sông Cửu Long nầy đều đã ít nhiều
được qua chiếc cầu tre.
Cầu tre là loại cầu thường bắc qua
kênh rạch nhỏ chỉ sử dụng vật liệu toàn bằng thân cây tre. Cá biệt cũng có cây
cầu bắc qua sông sâu nước chảy xiết, hai bờ khá xa đến 40, 50 mét. Người ta
thường sử dụng tre gai – nhánh tre mọc ra từ những đốt có rất nhiều gai nhọn.
Loại tre nầy chịu đựng nắng mưa hoặc côn trùng cắn phá.
Những cây tre to, ngắn người ta sử
dụng làm cọc chéo. Loại dài hơn cho chúng gác nằm dài trên các cọc chéo đó để
đi lại. Tre nhỏ, thon dài dùng làm tay vịn. Mỗi thứ có một công dụng riêng. Để
bắc được một cây cầu tre qua kênh mương hẹp không cần phải quá nhiều người, mất
nhiều thời gian. Chỉ cần 5, 3 người và chỉ cần một buổi “đứng” (quá trưa một
lát) là có thể cho ra đời một chiếc cầu tre. Cọc chéo, cầu đi và tay vịn là ba
bộ phận quan trọng, quan hệ mật thiết với nhau. Thiếu một trong ba thứ đó thì không
gọi là cầu tre lắt lẻo được. Nó lắt lẻo nhưng khó đánh rơi, nếu người đi qua
chịu khó và chú ý một chút.
Bây giờ thì trong văn học cũng như
thực tiễn cuộc sống rất hiếm tìm thấy chiếc cầu tre như thế. Mà thay bằng những
chiếc cầu sắt, cầu bê tông kiên cố và chắc chắn hơn. Nếu không có dịp đi vào
các ngõ ngách xa xôi, trong nông thôn sâu chẳng hạn, thì bọn trẻ hiện tại và
sau nầy sẽ không hình dung nỗi chiếc cầu tre lắt lẻo là gì !!!
Nhờ có đong đưa, lắt lẻo của chiếc cầu
tre đã tạo niềm cảm hứng cho các thi nhân để sản sinh những bài thơ bất hũ.
Cũng vì tính lắt lẻo, đong đưa ấy đã làm niềm khích lệ cho lũ trẻ tắm sông giữa
trưa hè thêm hứng khởi, lôi cuốn. Và cũng vì tính đong đưa, lắt lẻo ấy đã thử
thách biết bao chàng trai, cô gái và những kẻ sỉn rượu đi qua.
Riết rồi thành quen, đã có nhiều lần
tôi và nhiều người đi qua cầu mà không cần đến tay vịn nữa. Có những chàng
thanh niên, tuấn tú, dẻo dai “nhảy nhúng” khi đi qua cầu như những chàng hề
trong rạp xiếc. Họ phô diễn tài năng làm cho những người chung quanh phải thán
phục. Lúc bấy giờ hình như tay vịn đã trở thành vướng víu, là vật cản, làm ngán
đường làm chậm bước đi của họ.
Trong cuộc sống thường nhật, nhất là
trong các công sở, người ta cũng tạo ra những “tay vịn”. Tay vịn đó là những
qui định, những nguyên tắc được hình thành từ những con người cụ thể hoặc là
thông minh, đĩnh đạc hoặc là từ những cái đầu không được minh mẫn nhưng có vi,
có cánh, bằng nhiều cách có thể để đưa ra những “tay vịn” đó. Việc đưa ra những
“tay vịn” – những nguyên tắc, những qui định ban đầu là rất cần thiết, nhằm làm
cho hoạt động, cho guồng máy được chuyển động trơn tru, hoạt bát. Nhưng khi
những “tay vịn” – những qui định, những nguyên tắc đã cổ lổ, lạc hậu, … đã xiệu
xạo, vướng víu, sẽ trở thành là vật cản, ngăn lối chặn đường thì cũng cần thiết
dẹp bỏ, để thay thế bằng những “tay vịn”
- những qui định, những nguyên tắc mới, hiện đại, thích hợp hơn.
Hiện nay, trong các đơn vị trường học
đang manh nha quá nhiều những qui định, những nguyên tắc đã lỗi thời, không còn
phù hợp với trình độ của người dạy và kẻ học đang tiến bộ không ngừng. Nhưng
chẳng có mấy ai đủ trình độ, năng lực và bản lĩnh để thay đổi những qui định,
những nguyên tắc quá ư lạc hậu ấy. Đó là thách thức những người quản lý trường
học đương chức. Việc làm đó nếu được, nó sẽ là thước đo sự nỗ lực, sự dấn thân,
sự bản lĩnh của người cán bộ quản lý. Bằng không, nếu cố tình kéo dài thời gian
đọa đày bởi những qui định, nguyên tắc khốn kiếp ấy sẽ biến họ thành những tội
đồ nguy hiểm nhất hành tinh.
Thay cho lời kết xin mượn câu nói chí
tình của W.HAZLITT : Những qui tắc bất biến và
những khuôn mẫu cứng nhắc hủy diệt cả thiên tài và nghệ thuật.
Khuya
10/4/2012, kỷ niệm 8 năm ngày mất của Sư cụ.
Chieccompa@gmail.com.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét