Thứ Ba, 19 tháng 11, 2013

Chuyện hai người

CHUYỆN HAI NGƯỜI
****************
            Sáng chủ nhật tuần qua, có dịp vào Vĩnh Chánh – Thoại Sơn thăm lại mấy miếng ruộng mà đã mấy tháng rồi tôi không tới lui chăm sóc. Đi với tôi cho có bạn là đứa cháu ngoại kháu khỉnh, đáng yêu.
            Hai ông cháu đi một vòng bờ thửa các miếng ruộng. Miếng thì sạ lúa – lúa đã đỏ đuôi bông cái. Miếng thì trồng sen-các cánh sen hồng thi nhau đùa vui dưới ánh nắng nhàn nhạt sáng mùa Thu. Không khí sao mà đằm thắm đến kỳ lạ. Tận hưởng một buổi sáng với cánh đồng đầy hương của những đóa hoa sen nghiêng nghiêng, nhúng nhẩy, đu đưa trước gió và những bông cỏ dại ven bờ e thẹn nở muộn với những giọt sương mong manh còn sót lại. Một buổi sáng sao mà kỳ diệu đến thế.
            Nhìn sang bên kia bờ kênh nhỏ là một đám sen rộng hơn một hecta, màu sắc chúng quá sặc sỡ đã làm choáng ngợp ánh mắt hiếu kỳ của đứa cháu ngoại. Nó nài nỉ tôi phải nhanh chóng đưa  sang bên kia kênh, để hái cho được những đóa sen hồng đang nhày múa như khêu gợi và mời gọi.
            Nếu đi vòng thì phải mất đến vài mươi phút hoặc nửa tiếng đồng hồ, còn xoắn quần đi tắt ngang thì chỉ trong chớp mắt là xong. Đứa cháu ngoại trên lưng cứ thôi thúc tôi mãi. Đành chọn phương án hai, cho cháu ngồi trên vai để khỏi ướt và lấm lem quần áo, tôi lần dò cõng cháu qua kênh. Khi đến giữa kênh, mực nước dâng cao đến gần tới ngực, cháu tôi reo lên: “Ông ngoại thấp hơn con, ông đã ướt hết rồi”. Một tay cháu ôm trán tôi, tay kia xoa đầu tôi và cười reo khoái trá.
            Chưa hết con kênh, cháu ngoại đã nhảy thót lên bờ, miệng cười tíu tít, tay với theo các đóa sen để hái không dễ một chút nào. Thấy cháu mừng vui ra mặt, nhưng tôi thì một phút chạnh lòng. Có lẽ cháu đã quá hồn nhiên để thốt lên một câu rất ư là con nít, chứ “ông thì làm sao lại thấp hơn cháu” chứ !!!. Tôi không hề trách cháu, bởi trên đời còn có quá nhiều những kẻ “được người khác cõng lên lưng, lên vai mà cứ ngỡ rằng mình cao hơn thiên hạ”!!!!.
            Làm thân thầy giáo, “ơn tằm phải trả nợ dâu”, “kiếp sống lão đưa đò đã đủ rồi những gian truân, trái khoáy”. Có mấy ai sau khi thành đạt dám quay về tìm lại chiếc cầu tre lắc lẻo, con đò chòng chành trên sóng nước, ngày đêm đưa rước khách sang sông. Có mấy ai nhớ tới những thầy, cô giáo già đã tận tụy truyền cho họ những tri thức tinh hoa của nhân loại. Đáng buồn hơn là một số ít trong họ đã phủ nhận sự đóng góp của những thế hệ đi trước trong sự nghiệp trồng người. Có lúc họ cho rằng thế hệ đi trước là lực cản sự hãnh tiến của họ.
            Nhớ lại, mới ngày nào chúng chỉ là những đứa học trò tinh nghịch, dốt nát,… hoặc khá lắm cũng là những giáo sinh mới ra trường, miệng còn thoảng mùi giấy mực trường sư phạm, mà nay thoáng chốc đã trở thành những người quyền cao tước trọng trong trường học. Họ nhìn đời bằng những ánh mắt lạ lẫm đến khác thường.
            Chắc chắn vài năm sau cháu ngoại của tôi sẽ nhận thức lại câu nói ấu trĩ của mình, còn các ngài quản lý trường học thì sao?!?!?.
                        Đêm trở gió Bấc, 11/11/2013. Nhungnguoivocam@gmail.com.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét