LỜI NÓI CỦA THẦY SAO MÀ “LẠC LÕNG NHƯ TIẾNG GÀ TRƯA”
*********************************
Không có gì buồn bã và lạc điệu cho bằng tiếng gà
gáy vào lúc xế trưa. Tiếng gà gáy hữu dụng nhất là lúc nửa khuya hoặc gần sáng.
Để nó gọi dậy những ai còn ngũ nán mặc dù có công việc phải khởi đầu từ rất
sớm. Lời nói của thầy tôi cũng thế.
Tôi tốt nghiệp ra trường và về dạy ngay tại mái
trường – nơi tôi đã từng học những năm bậc trung học cơ sở. Hơn ba mươi lăm năm
trước, cũng dáng người hao hao gầy, trên bục giảng thầy tôi miệt mài giảng dạy.
Giảng dạy say sưa như chưa bao được dạy.Thầy chủ trương dạy thế nào để có đến
trên 70% học sinh trong lớp hiểu bài và vận dụng được vào giải bài tập. Thông
qua ánh mắt của các em học sinh sẽ nói lên điều đó và cũng chỉ có những con mắt
đam mê nghề nghiệp của những thầy giáo tận tụy với ngành mới đọc được. Thầy đã
từng nói : “Tôi rất thù ghét và căm tức học trò nào không hiểu bài mà không
chịu hỏi”. Bởi chính các em đó sẽ là những “trái bom nổ chậm”, là kẻ vong bạn,
phản thầy chứ không ai khác. Thầy luôn tiếp cận những phương pháp giảng dạy mới
– hiện đại nhưng trên tinh thần “gạn đục khơi trong”. Làm thế nào giảm cách độ
chênh lệch quá xa giữa trình độ học lực các em với nhau trong cùng một lớp học.
Bởi bao giờ và nơi nào có sự hiện diện của học sinh yếu kém sẽ là cội nguồn của
những tệ trạng thương tâm xảy ra.
Bây giờ cũng thế, dù đang ở bên kia sườn dốc của sự
nghiệp trồng người, nhưng thầy vẫn cần mẫn giảng dạy như mới ra trường hôm qua,
hôm kia đây thôi. Mọi lúc, mọi nơi thầy vẫn luôn tâm niệm một điều là “trong
tiết học, mình phải dạy đến khi nào hầu hết học sinh hiểu được bài học, mặc kệ
người dự giờ có nhận xét, đánh giá thế nào”. Bởi có nhận xét, đánh giá tiết dạy
thế nào thì sau đôi ba tiết dự họ cũng về nơi mà họ đi. Chỉ còn lại trong ta là
những học trò đáng thương đang trông chờ, ngóng đợi sự giảng dạy tận tình. Dù
tiết dạy là tốt, là giỏi nhưng đàng sau đó có rất nhiều học trò ngơ ngáo, nhất
là những học sinh yếu – kém thì quả là nhẫn tâm và tội lỗi.
Nhưng sự đời oái oăm, trái khoáy là vậy. Khi còn
“tại vị”, mỗi lời nói của thầy như có sức quyến rủ lại kỳ. Nó quyến rủ ở nhiều
khía cạnh, đặc biệt là tính chân thật, khoa học và thực tiễn của nó, cộng hưởng
với kinh nghiệm quá dạn dày của người. Bây giờ thì khác đi nhiều lắm rồi. Lẽ
thường, người đời hay nói “không chức – không quyền – không tiền – không người”,
không chức vụ thì đương nhiên không quyền thế, không tiền hô hậu ủng, dù thầy
có nói hay đến đâu cũng ít được người nghe và nếu có nghe cũng chẳng làm theo.
Rõ ràng Lời nói của thầy sao mà lạc lõng như tiếng
gà trưa !!!!.
Đêm mưa trái mùa, 19/11/2013.
Nhunggockhuathocduong@gmail.com.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét